Thơ Tản mạn về dòng sông



(Đọc bài tản văn cùng tên của Ngoctrongda, mạng Ngôi sao Blog Việt, MQ xúc động và biên tập thành bài thơ dưới đây)

Đôi khi xuôi dòng sông chảy xiết
Thoáng đâu đây bắt gặp lắng nghe
Nỗi niềm riêng cồn cào da diết
Khi qua con cầu nhỏ suy tư…

Em miên man nghĩ về dòng sông
Trong tầm nhìn khi ngang qua đó
Trong bức vẽ từ trẻ thơ còn nhớ
Trong những giấc mơ, lời hát hôm nào

Từ nhỏ lớn lên với biển rì rào
Em sống bên sông bằng thời gian ấy
Sông mênh mang luôn đầy biết mấy
Kỷ niệm một thời sâu lắng khôn nguôi…
Em dõi theo bọn trẻ chưa biết bơi
Được Ba hay Anh dắt ra sông tắm
Cứ ôm khư khư cây cầu nhô ra soi bóng
Mà chẳng bao giờ buông để tập bơi…

Thương bà mẹ giặt gần lũ trẻ biết bơi
Bì bõm trồi lên phía trên phía dưới
Trần như nhộng, mẹ xoa cho khắp với
xà phòng cả người, sung sướng kêu lên
Mẹ ơi! mẹ ơi! sao mẹ tay mềm
Xoa không đau như bàn tay của bố?
Bé cười xong lặn đi khoái chí
Chẳng kịp nhìn, phù sa hòa, nước mắt mẹ rơi…

Ôi nhớ sao mỗi chiều hoàng hôn chưa thôi
Ngồi trên bờ nơi hàng dừa tỏa bóng
Đứng trên một cây cầu để ngắm
Con nước trôi đi, dừa xào xạc lá rung

Em đứng lặng im thương về dòng sông
Ôm đất quê, sông thấm như vào máu
Khúc ru ca thầm thì trỗi sóng
Nôn nao dịu dàng một thuở xa xôi…

Bỗng nhớ và tưởng tượng em gọi bố ơi
Nếu bố còn, bố sẽ là thuyền trưởng
Đứng nơi mũi tàu nhẹ trên sông lướt
Ước sông đời mình hòa lẫn biển khơi
Biển cả đời bố nhiều sóng, gió, khát khao hơn

Bật khóc khi thấy yêu hơn dòng sông
Dẫu đến một ngày sông chẳng còn, biến mất
Em vẫn đến đây thủy chung như nhất
Lặng nghe sóng vọng về lòng đất ấm sông ơi!

Tìm làm chi? Mây có còn được soi
Xanh con nước hững hờ năm tháng
Hỏi nắng xem nắng có còn tìm thấp thoáng
Hang bói cá ngập chìm ở chỗ đất dôi?

Sông mang phù sa cứ mải miết trôi
Bồi đắp nơi đâu để lòng em bên này chợt …lở?
Đoạn sông cánh cung thành đoạn thẳng nhập dòng trăn trở
Dấu chân như tan dần về phía biển, mất đi…

Có những điều chẳng thể bằng đôi mắt, thấy chi
Em tập đón nhận bằng trái tim tha thiết
Bất chợt lặng thinh nỗi nhớ trào da diết
Bóng trẻ nắng khát lưng trần, gió tóc rễ tre

Rất hồn nhiên như đã lùi xa
Đau đáu dáng mẹ kính yêu nhọc nhằn vất vả
Cũng xa đi rồi đôi tay chai sớm quá
của người cha cũng lùi dần lùi xa…

Chứng nhân ơi còn nhớ không ta
Chỉ còn lại mùi bùn nơi đây thoang thoảng
Còn lại những gì thơm thơm lãng đãng
Trong nỗi nhớ hoài nỗi nhớ thường ôn…

Hãy lắng nghe từ trong khoảng không
Cơn thịnh nộ của đất trời giận dữ
Thủy quái ra oai nuốt phăng mọi thứ
Kì tích quá đau lòng sông có biết sông ơi?

Còn gì ? đứng bên này bờ lở, chia đôi
Em đón hơi nước, về vuốt mặt, dòng sông hối hả
Mát tận đáy lòng mỗi chiều tất tả
Thấy sông hiền, hiền như mẹ kính yêu

Em lại đi tìm vơ vẩn phiêu diêu
Tìm vạt cải hoa vàng hay ham chơi con bướm?
Để làm chi? Cho nụ cười xao xuyến
Tìm đâu ra? đành chỉ lặng, lặng im

Em bỗng thấy thương mọi dòng nước mênh mang
Chở nắng chở trăng chở cả bao mảnh đời vất vả
Mỏng manh mà âm thầm lặng lẽ
Cứ miệt mài chảy mãi không thôi…

Ước một ngày kia, em thầm ước mong rồi
Tất cả các dòng sông đều xanh trong lắm
Để có thể nghiêng mình bên soi bóng
Từ trên cao và ngắm đời từ đáy nước long lanh…

Dòng sông ơi hãy cứ mãi trong xanh…




15/2/2009 viết và sửa lại 6/7/2013
Hồ Minh Quang
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét