Nguyễn Đạt
Thiếu nữ. Tranh Ngọc Dũng
Tặng Hoàng Xuân Sơn
Gió Than Uyên về buốt đêm Đơn Dương
Sao mai ôm tịch mịch cây rừng
Lẻ loi linh hồn hai mươi tám tuổi
Hai mươi tám năm đau đớn thống khổ
Núi rừng vời vợi điêu linh
Em cứ thả tóc mãi Uyên
Em cứ thả tóc kéo tuột đời anh
Không hờn oán không than van
Bởi niềm an ủi một đêm trăng rừng
Bầy thông reo hò cho anh chạy tới
Bầy thông thổn thức anh chết vội
Cho đời thôi tê buốt gió Than Uyên
Cho em thỏa dạ tình yêu anh
Ôi vì sao mai còn đứng đó
Mãi mãi rừng Đơn Dương chứng kiến
Anh quỳ xuống nghìn lần thú tội
Y xô ngã em từ chóp đỉnh hạnh phúc
Y xô ngã em xuống lòng vực
Ôi vì sao mai gió Than Uyên
Y đắp mộ y trên đồi thông Đơn Dương.
NĐ

0 nhận xét:
Đăng nhận xét