Biển chiều. Tranh Đinh Cường
Sinh nhật
Đầu năm rồi. hẳn thế
tết người ta. lễ mình
nến hồng chưa kịp thắp
mà tuổi trời lênh đênh
Đơm giùm anh hột nút
kết giùm anh cái khuy
gió vừa lay lắt bóng
cửa râm ran đợi chờ
Mặt mày. ừ. vẫn thế
thần hồn. cứ rách bươm
cứ gầy còm thương thế
cứ áo cơm bùng nhùng
Ờ. giấy rách giữ lề
may ra chưa cầm cố
trái tim già tê tê
chút tình sầu nhí nhố
Nên chi cứ yêu đời
yêu luôn cả con người
yêu mình. à. cứ thế
nhì nhằng một cuộc chơi
Ông Hà Thúc bảo rằng
mỗi năm trừ một tuổi
cứ thế mà thong dong
suốt lòng vòng cuộc chạy
1 tháng 1 chín mươi mốt
bên dưới
phục vụ
thơ phục vụ nghĩa là thơ dẫy chết
nhắm hai mắt cũng thấy được hoa hòe
một con mở chạm thấu bờ hoa sói
có động trời thì cũng đến lăm le
con dao chực đâm vào tim thống khoái
rỏ máu thôi. rỏ xuống bụi sanh cầm
nhìn lá chuối tưởng rằng phiên to bản
có đâu dè hồn rúng động mất tăm
underline
bị thiên hạ xài hai lai hết cỡ
nên chữ vàng xin gạch đít cung quăng
cho ý nhi có một phần hăm hở
bay ra ngoài. và múa hát tung tăng
đừng nổi cộm. cứ để chìm trong vó
rớ cất rồi con cá nhỏ nằm queo
mình một chợ. không hồng thì cũng tía
sợ tóc xanh trùm vải trắng qua đèo
underwood
dưới gỗ là gì không thấy được
vân gỗ của một trái tim già
quỷ biện. lúc sơn hà túng bấn
một lời van vỉ. một lời ca
thôi được. à. có gì chơi nấy
bàn tay chứng khoáng đã xanh rì
gỗ. gỗ. gỗ. gỗ. nằm chất đống
thôi thì dưới gỗ một lần truy
HOÀNG XUÂN SƠN
hăm lăm. mười một. mười bốn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét