Khuất Đẩu
Tôi và rừng cây mực đen đinhcường
cào lá trong vườn khuya
đợi chờ làn tuyết trắng
mới ở bệnh viện về
đã thăm rừng cây lặng
người có tâm như thế
bảo sao cây không rung
động mà không tiếng động
cây và người bâng khuâng
mừng người có rừng cây
sau nhà làm bè bạn
cây không nói tiếng người
nhưng nghe người nói, gọi
suốt đời người vẽ tranh
không chỉ màu và cọ
mà với trái tim xanh
vẽ rừng cây trút lá
người như vạt nắng chiều
tôi như làn sương mỏng
dù ngăn cách bao nhiêu
vẫn tình sâu ý nặng
1/2015
Khuất Đẩu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét