Lang thang


Gửi TINHTHO 

Thoáng ngỡ ngàng ngọn gió lang thang
Tìm về dấu xưa ta mơn man nhau đêm trường ngõ vắng
Nghe đâu đây còn khúc ru tình dĩ vãng
Đắm đuối lời thề nguyền mộng mơ…

Góc phố buồn không giữ nổi người xưa
Dẫu bằng lăng vẫn tím nồng ước hẹn
Anh đi rồi gió u hoài nấc nghẹn
Gọi trăng mờ tỏ nỗi cô đơn

Giữa đất trời hốt hoảng mông lung

Khóc với chàng thơ khi rượu tình đã cạn
Anh ở đâu bỏ em thầm lặng
Phố hết dịu dàng mặc gió cứ rưng rưng
 
Gió đưa anh về trong mộng mị lâng lâng
Thủ thỉ bên tai những tâm tình xa ngải
Hai giọt sương đêm tan dần trong mê mải
Hạnh phúc lỡ nhấn chìm sâu nỗi khát khao

Bay tứ thơ lòng hoang hoải giữa nôn nao
Đậu nhánh bằng lăng đã nhạt màu chung thủy
Anh biết đâu cuối mùa hoa không còn hoan hỷ
Bởi nồng nàn em thành cám dỗ chốn phù du…
 
 
Em buồn gió buồn thơ cũng mây mưa
Ngọn nến lung linh trong đêm trường phụt tắt
Cổ tích hoang sơ vẫn khẽ khàng như nhất
Rồi hoàng tử công chúa kia vẫn thật chẳng hoang đường

Gió bình yên sau bão táp nghìn trùng
Thổi yên lành đến miền đất lạ
Cây TÌNH NGƯỜI bỗng rung cành nhè nhẹ
Hoa trái ngập ngừng thẹn đỏ một vừng đông…

 
7/2012
Hồ Minh Quang
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét