* Câu chuyện này dành tặng mùa giáng sinh đơn độc suốt nhiều năm qua của tôi. Dành tặng cho trái tim khát khao hơi ấm. Dành tặng cho những ảo mộng không quên. ( Gào tháng 8/12 năm 2012)
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt anh ta ở đâu, cô đều cảm thấy ghê tởm. Mặc dù, xét cho cùng, anh ta cũng chưa từng làm điều gì đáng bị xem là ghê tởm. Nhưng với cô, anh ta không thể không ghê tởm. Cô không có mong muốn một ngày nào đó, phải giải thích cho ai đó nghe vì sao cô lại quá đà trong cảm xúc dành cho anh ta đến vậy. Đó là ghét thấu xương, hận xuyên tủy… Hay một điều gì đó li kỳ hơn thế chăng?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét